cùng người yêu cũ xuyên đến 23 năm sau
Tôi cũng nên ngủ trưa rồi, không nói nữa. Chử Tình ngáp một cái rồi trực tiếp về phòng. Thích Vị Thần đứng một mình ở đó một lúc lâu, nhẹ nhàng vặn cửa, đi vào phòng của Thích Mộ Dương, đứng ở đầu giường cậu ta nhìn một lát, ánh mắt dừng trên linh kiện
Chử Tình sửng sốt, không rõ ràng lắm. "Xuyên không một năm rưỡi, lúc về vốn còn một ít thời gian, nửa năm nữa mới thi đại học, cho nên cậu còn thời gian hai năm, mọi chuyện vẫn còn kịp.". Thích Vị Thần bình tĩnh nói. "Hơn nữa cuộc sống tương lai của cậu cũng
Thích Vị Thần hỏi lại. Thích Mộ Dương lập tức gật đầu: "Chắc chắn.". "Tốt nhất không phải có lệ mà là nghiêm túc cố gắng.". Thích Vị Thần nói xong dừng lại, không chút để ý nhìn cậu: "Nếu thật sự không nhớ đời, bố sẽ suy xét đến việc có con với mẹ con muộn mấy năm, đến lúc đó sinh ra liệu có phải là con không thì chưa chắc.".
Đúng rồi, vali của hai em ở chỗ bảo vệ, theo thầy đi lấy." Chử Tình gật đầu, lúc đi theo thấy Thích Vị Thần còn đang ở phía sau, cô do dự một lát rồi đi chậm lại. Thích Vị Thần liếc nhìn cô một cái, sau đó lẳng lặng đi theo sau. Lúc hai người đến phòng bảo vệ
"Nếu là trường hợp đầu tiên, trong mắt người nhà, chúng ta đã mất tích 23 năm, trong thời không không tồn tại mình và cậu thứ hai, chúng ta có thể về nhà, nếu là trường hợp thứ hai."
Site De Rencontre Etudiant Du Monde. “Không có gì thì gọi tôi làm gì?” Chử Tình nhướng chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn miệng Thích Mộ Dương giật giật, không kiên nhẫn nói “Nói không có việc gì là không có việc gì, cậu nghe không hiểu sao?”Chử Tình dùng ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ liếc cậu ta rồi móc sữa chua trong túi ra hút hai cái, vừa uống vừa đi về ký túc xá. Hư Hầu đã khập khiễng chạy đi từ sớm, năm sáu nam sinh còn lại vẫn đứng như trời trồng, đến tận khi bóng dáng cô biến mất vẫn duy trì tư thế cũ không nhúc nhích. “Tao nhớ rõ Hư Hầu tập chạy chuyên nghiệp, tuy ngoại hình y như con khỉ nhưng sức bật không kém chút nào, sao có thể…” Một nam sinh trắng trẻo sạch sẽ hai mắt đăm đăm nhìn theo, nhỏ giọng lẩm bẩm, dường như còn chưa khôi phục tinh thần sau cú sốc vừa rồi. Thật ra những người khác cũng không khác gì, Thích Mộ Dương nhìn qua những người này, tâm trạng hơi tức giận, quay đầu đi về theo đường cũ. Đám người Gian Thần nhanh chóng chạy nhanh theo sau, sau khi khiếp sợ qua đi thì chỉ còn lại hưng phấn khi gặp phải người đặc biệt, lúc thảo luận về Chử Tình người sau còn hào hứng hơn người trước.“Vừa rồi mày thấy không, Chử Tình đánh ngã Hư Hầu chỉ dùng không đến ba giây, tao còn chưa kịp phản ứng thì Hư Hầu đã bị đánh. Mấy động tác của cậu ấy nhìn đơn giản nhưng không tập luyện võ thuật ba bốn năm thì vốn không làm được đâu.”“Ba bốn năm sao đủ, thân thủ kia ít nhất phải luyện từ nhỏ, thật không ngờ dáng người nhỏ nhỏ gầy gầy mà có sức bộc phát mạnh như vậy. Đừng nhìn tao trông cao hơn cậu ấy nhiều nhưng e rằng cũng không phải đối thủ của cậu ấy.”“Thôi đi, tao thấy cậu ấy dạy dỗ Hư Hầu như vậy, đừng nói mày, chỉ sợ đại ca cũng...”“Tao làm sao?” Thích Mộ Dương lạnh mặt nhìn về phía người vừa nói chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn kia tự biết mình nhỡ miệng, vội làm tư thế xin tha, ngượng ngùng không dám nói tiếp.“Đm…” Trong lòng Thích Mộ Dương càng buồn bực, một chân đá bay một viên đá trên đường, một mình nhanh chóng đi về phía phòng người còn lại hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu có người nhỏ giọng nói “Sao đại ca lại tức giận?”“Còn không phải tại chúng mày lắm miệng.” Gian Thần tức giận nói một câu, sau đó nhanh chóng đuổi người họ vừa đi, bầu không khí giữa mấy người còn lại cũng không sôi nổi như trước nữa, cùng nhau quay về chỗ vừa nãy ăn cơm. Tên mập vừa cầm đũa lên thì lập tức vỗ đùi “Tao biết vì sao đại ca tức giận rồi!”“Vì sao?” Có người lập tức mập cười đắc ý “Chắc là đại ca thích Chử Tình, vốn nghĩ có thể anh hùng cứu mỹ nhân, để lại ấn tượng tốt cho cậu ấy, ai biết cậu ấy còn đánh nhau giỏi hơn mình, không thể nở mày nở mặt trước mặt người mình thích nên lúc này mới không vui.”“Không thể nào, đại ca nghe lời mẹ nhất, mẹ đại ca không cho phép cậu ấy yêu đương ở cấp ba.” Có người nghi ngờ mập hừ’ một tiếng “Lúc tình yêu đến còn có thể nhịn được hả? Trần Tú mày hiểu đại ca nhất, mày nói xem đại ca đối xử với Chử Tình rất đặc biệt, có phải không?”Người bị cậu ta gọi tên là nam sinh trắng trẻo ban nãy nói chuyện đầu tiên - người đã học cùng lớp với Thích Mộ Dương từ cấp hai, cũng coi như là người hiểu Thích Mộ Dương nhất trong đám bọn Tú vừa bị gọi tên thì tất cả mọi người lập tức yên tĩnh. Cậu ta đẩy đẩy mắt kính, im lặng suy ngẫm một lát rồi mở miệng “Đại ca đối xử với Chử Tình thực sự rất đặc biệt, nhưng mà…”Nhưng mà cái gì đã không quan trọng. Mấy bạn nhỏ không có đầu óc đã nhận định Thích Mộ Dương thích Chử Tình, câu nói kế tiếp của cậu ta không ai nghe này Gian Thần chạy chậm suốt một đường, cuối cùng, đến trước cửa siêu thị thì đuổi kịp Thích Mộ Dương, cậu ta thở phì phò hỏi “Đại ca, có phải đại ca không vui vì lời nói lung tung của họ không? Em nói đại ca đừng để ý, tụi nó thì biết cái gì chứ, đại ca là người đánh nhau giỏi nhất trong tất cả các trường cấp ba của thành phố A, sao có thể đánh không thắng một con nhóc?!”“Tao không vì chuyện này.” Thích Mộ Dương không kiên nhẫn Thần sửng sốt “Vậy thì vì sao?”“Mấy chiêu cậu ta vừa dùng giống với lúc nhỏ tao từng thấy khi mẹ đánh một tên chặn đường cướp bóc.” Thích Mộ Dương nhắc đến việc này, tức giận đến mức lửa giận như toát ra từ từng cái lỗ chân lông một “Lúc đó tao rất muốn học nhưng mẹ không dạy tao chút nào, nói bà rất bận, không có thời gian rảnh, giờ xem ra không phải không rảnh, chỉ là người muốn dạy không phải tao.”Gian Thần há miệng thở dốc, ngoại trừ đồng tình với cậu ta thì thật sự là một câu cũng không nói ra được. Đừng nhìn đại ca nhà cậu ở trường vô cùng phóng túng buông thả, tính tình giống củi khô có chút lửa là cháy, nhưng ở nhà thật sự là con ngoan mẫu mực, yêu nhất là quả giờ phát hiện mẹ không những có con gái ngoài giá thú, còn đối xử cực kỳ tốt với con riêng, e rằng tâm trạng cậu ta muốn bùng nổ rồi. “Thôi bỏ đi, càng nghĩ càng phiền, không nghĩ nữa.” Thích Mộ Dương tùy hứng vò đầu mình, tóc gà tây đủ mọi màu sắc trong nháy mắt biến thành ổ gà. “Đi, tao đãi mày uống nước.”“Đại ca muôn năm!” Gian Thần lập tức tung tăng theo cậu ta vào siêu Mộ Dương đi vào lập tức lấy túi nilon từ chỗ nhân viên thu ngân, sau đó mở tủ lạnh ra lấy nước cho vào túi. Gian Thần nhìn cậu ta lấy nhiều như vậy, biết cậu ta mua cho mấy anh em khác, lập tức cảm động không thôi. Đại ca nhà mình tuy tính tình hơi nóng nảy nhưng rất nghĩa khí và hào phóng, dù vừa bị bọn họ chọc tức nhưng cũng không quên phần của bọn họ. Mặt trời sau mười hai giờ trưa là có hại nhất, mặt đất giống như vừa bị nướng, nếu lúc này có thể uống một ngụm nước lạnh, cảm nhận cái lạnh từ miệng lưỡi đến yết hầu, sau đó kích thích một đường đến dạ dày là việc cực kỳ vui Tình ngủ dậy rồi đến lớp, lúc đi qua siêu thị nhìn vào trong một cái, lại nghĩ đến số tiền mình có thể dùng chỉ có bằng đó, cắn chặt răng không bước vào mà đi thẳng đến lớp. Hôm nay là ngày học đầu tiên từ khi khai giảng học kỳ mới, buổi sáng tất cả thầy cô đều đi họp nên cả buổi đều là tự học, buổi chiều mới bắt đầu học theo thời khoá biểu chính vẫn là thời gian nghỉ trưa, cách tiết học đầu tiên còn hơn mười phút. Lúc Chử Tình vào lớp, phần lớn học sinh đều đã đến đông đủ, trong lớp ầm ĩ như cái chợ bán đồ ăn. Thích Vị Thần yên tĩnh ngồi trong đó, khiến bất cứ ai hễ liếc mắt nhìn qua đều phải chú ý tới lẽ bởi vì khí chất của cậu quá mạnh mẽ nên vị trí bên cạnh cậu đến giờ vẫn không có ai ngồi, cũng không có ai đến gần nói chuyện phiếm với cậu. Rõ ràng ở trong cùng một phòng học, nhưng cậu lại giống như tự mang theo một tầng ngăn cách, quả thực không hợp với những người khác… Đúng là tác phong thường ngày của Tình nhớ lại thái độ không quan tâm bất cứ ai trong lớp của cậu lúc trước, không khỏi hừ’ một tiếng. Nhưng vào đúng lúc này, Thích Vị Thần lại nhìn về phía cô. Cô bất ngờ chạm mắt với cậu, nhìn trộm bị bắt tại chỗ, Chử Tình xấu hổ khụ’ một tiếng, nhanh chóng trực tiếp đi qua cậu, chạy đến bàn cuối cùng, nói với Thích Mộ Dương đang ngồi bên ngoài “Nhường đường chút!”Lúc này không thể không nhắc đến việc phân bổ chỗ ngồi trong lớp. Chỗ ngồi trong lớp gồm bốn dãy, bảy hàng, bàn học giữa các dãy được đặt song song, các dãy bàn cách nhau một lối đi. Nếu gọi dãy bàn gần cửa lớp và cửa sổ là dãy một thì chỗ Chử Tình ngồi là hàng cuối cùng của dãy bốn, hay còn gọi là góc với kẻ học dốt mà nói, đây là chỗ ngồi tốt, bên ngoài là tường, không cần lo bị thầy cô hay giám thị tập kích, bên cạnh còn có bạn cùng bàn làm lá chắn thiên nhiên, muốn làm gì thì làm, điểm duy nhất không tiện là mỗi lần ra vào đều phải nhờ bạn cùng bàn nhường đường. Buổi sáng vì việc tranh chỗ ngồi mà cãi nhau xích mích không thoải mái, Chử Tình đã chuẩn bị tốt tư tưởng đánh Nhóc Gà Tây đến khóc mới vào chỗ ngồi. Nào ngờ Thích Mộ Dương chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô một cái, sau đó lạnh mặt nhường đường. Chử Tình khẽ dừng lại, sao cô luôn cảm thấy trong ánh mắt cậu ta nhìn mình hình như tràn ngập… sự ghen tị?Cô khó hiểu ngồi vào chỗ của mình, vừa ngồi xuống thì đám anh em của Thích Mộ Dương đến. Thấy bọn họ, Gian Thần ngồi dãy bên cạnh, cách Thích Mộ Dương một lối đi lập tức tiếp đón bọn họ “Nhanh đến đây, đại ca mua đồ uống cho tụi bay!”“Hú! Cảm ơn đại ca!”“Cảm ơn đại ca!”Cả đám mồm năm miệng mười chạy vào, chợ bán đồ ăn vốn đã không yên tĩnh càng thêm náo Tình vừa nhịn đau từ bỏ đồ uống vì bần cùng, lại nhìn thấy Gian Thần xách một túi đồ uống to từ dưới bàn ra như làm ảo thuật, trong mắt toát ra sự hâm mộ. Thích Mộ Dương vừa quay đầu thì thấy được đôi mắt đang khát vọng nhìn chằm chằm túi nilon của cô, ánh mắt giống hệt như mẹ nhìn cậu ta mất khống chế mềm lòng một giây, nhưng nghĩ đến thân thủ làm người ngứa răng của cô, lập tức dùng thái độ ác liệt mắng “Nhìn cái gì mà nhìn!”Chử Tình nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, sau đó yên lặng quay đầu đi. Thích Mộ Dương vốn nghĩ cô sẽ mắng lại mình, không ngờ cô cứ vậy trực tiếp quay mặt đi, y hệt như cậu ta đang bắt nạt cô vậy. Trong lòng cậu ta cảm thấy khó chịu nói không nên lời, ngay lúc đang buồn bực thì Gian Thần ngồi cạnh quơ quơ túi nilon trong tay “Đại ca, hình như mua thừa một chai.”“Đưa tao! Tao uống hai chai!” Tên mập lập tức đoạt chân Thích Mộ Dương phản xạ nhanh hơn đầu óc, lúc bản thân định thần lại, cậu ta đã đặt chai nước cuối cùng vừa cướp được lên bàn Chử Tình. Chử Tình nhìn chai nước đột nhiên xuất hiện trước mặt, im lặng trong chớp mắt rồi nhìn về phía cậu ta “Đừng có quá đáng, tôi đã không để ý đến cậu, cậu còn chạy đến khiêu khích cái gì?”“Ai khiêu khích? Tôi mời cậu uống!” Thích Mộ Dương không kiên nhẫn Tình nhướng mày “Mời tôi?”“Không cần thì trả tôi!” Thích Mộ Dương nói xong bèn cướp lại chai Tình nhanh chóng giữ chai nước lại, vặn ra trực tiếp uống một ngụm “Tôi đã uống, cậu còn định cướp về uống không?”“Ai muốn uống thừa của cậu.” Thích Mộ Dương hừ’ một tiếng, rút cánh tay về, không có ý định cướp lại Tình được uống nước lạnh, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, cũng cảm thấy mấy tên nhóc con quanh bàn học của mình thuận mắt hơn. Chỉ thấy tên mập không cướp được chai nước cuối cùng hình như hơi buồn bực, Nhóc Gà Tây lập tức ném thẻ cho cậu ta “Xéo đi mua đi.”“Cảm ơn đại ca!” khuôn mặt của tên mập lập tức vui tươi hớn hở, mấy người khác cũng phụ họa theo, vì vậy sau đó tốp năm tốp ba đi siêu Tình thấy Thích Mộ Dương hào phóng như vậy, lập tức cảm thấy kinh ngạc “Sinh hoạt phí một tháng của cậu là bao nhiêu?”“Cậu hỏi làm gì?” Thích Mộ Dương cảnh giác nhìn Tình nhún vai “Tò mò, không muốn nói thì thôi.”“Hai ngàn tệ, cậu thì sao?” Thích Mộ Dương nheo biết vì sao, Chử Tình đột nhiên có cảm giác nếu cô có nhiều tiền hơn cậu ta thì cậu ta sẽ giết cô. Đuổi đi ý tưởng không thể hiểu được ra khỏi đầu, Chử Tình tương đối thẳng thắn thành thật nói “Một ngàn.”Vừa nghe ít hơn mình một nửa, trong lòng Thích Mộ Dương lập tức thoải mái, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã nghe thấy cô bổ sung thêm một câu “Một năm.”Thích Mộ Dương sửng sốt, sau đó lông mày lập tức nhíu lại “Cậu nói lung tung cái gì, một tháng không đến một trăm tệ cậu còn ăn xúc xích à?!”“… Không đến một trăm tệ thì tôi không thể ăn xúc xích? Đây là cái logic gì?” Chử Tình cạn lời nhìn cậu ta “Chẳng lẽ tôi không thể làm thêm kiếm tiền sinh hoạt phí, nhất định phải nghèo như vậy mãi?”Thích Mộ Dương nhìn chằm chằm cô nửa ngày, lông mày nhăn lại chưa từng giãn ra “Cậu nghiêm túc?”“Đương nhiên, từ nhỏ mẹ tôi đã nói với tôi con cái nhà nghèo phải biết lo liệu việc nhà sớm.” Chử Tình thuận miệng nói lung lời này rơi vào tai Thích Mộ Dương lập tức có một tầng nghĩa khác. Lúc trước còn hơi ghen ghét Chử Tình, giờ lại có chút cảm giác hơn người nho nhỏ, dù gì thì mẹ đối với cậu ta cực kỳ hào phóng, tính tình coi tiền như rác này của cậu ta cũng là do mẹ chiều Tình tham khảo vấn đề sinh hoạt phí với cậu ta xong thì bắt đầu uống từng ngụm nước lạnh. Cô không mang khăn giấy, lại sắp vào lớp học, sợ nước ngọt dây ra người sẽ bị dính dính lại không có điều kiện rửa sạch nên uống cực kỳ cẩn thận. Nhưng hình ảnh này trong mắt Thích Mộ Dương được diễn giải thành nước ngọt với cô là thứ đồ xa xỉ, bởi vậy mỗi một ngụm đều phải nhấm nháp thật kỹ.… Học nhiều kỹ xảo đánh nhau như vậy có tác dụng gì, còn không phải một chai nước ngọt cũng không được uống sao! Thích Mộ Dương quét mắt nhìn gương mặt có vài nét tương tự với mình của cô, rối rắm đẩy chai nước ngọt chưa mở của mình sang phía Tình im lặng trong chớp mắt “Làm gì?”“Cầm uống đi.” Thích Mộ Dương mang vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng hai tai lại dần dần đỏ Tình “…Cậu uống nhầm thuốc à?” Sao tự nhiên tốt tính vậy?“Cậu có lấy không, không lấy tôi vứt đi luôn.” Thích Mộ Dương hung hăng mới không lấy, Chử Tình lập tức nhét chai nước vào ngăn bàn. Thích Mộ Dương cứng mặt “Sao không uống?”“Tôi mang về phòng ngủ, tối uống.” Cô uống hết một chai đã là giỏi lắm rồi, tội gì mở chai mới.…Chỉ là một chai nước, cần quý trọng đến mức đấy à? Thích Mộ Dương tức giận trong nháy mắt “Uống đi! Buổi tối tôi lại mua cho cậu cả thùng, đưa thẳng đến ký túc xá của cậu, cho cậu uống chán thì thôi!”Chử Tình “…” Tên nhóc này bị bệnh gì à?Nhận ra phản ứng của mình quá đà, Thích Mộ Dương hơi thu liễm lại, xụ mặt nhìn sang một bên “Bỏ đi, lúc nào cậu muốn uống thì bảo tôi, tôi mua cho cậu.”Khóe miệng Chử Tình giật giật, xác định một trăm phần trăm là cậu ta thật sự có bệnh gì Mộ Dương ngồi tại chỗ rối rắm nửa ngày, sau đó trông thấy bóng dáng thẳng tắp của Thích Vị Thần, thì đột nhiên tò mò người anh em cùng cha khác mẹ của mình một tháng có bao nhiêu tiền. Người hào phóng như mẹ cậu ta còn đối xử với con riêng hà khắc đến mức đó, thì một người máy móc không có cảm tình như bố cậu ta sẽ không ngược chết con riêng chứ? Nghĩ vậy, Thích Mộ Dương bắt đầu ngo ngoe rục rịch toan tính với thẻ của Thích Vị Thần ngồi ở hàng đầu. Cậu ta nhìn chằm chằm Thích Vị Thần suốt hai tiết liên tục, bản thân Chử Tình ngồi cùng bàn với cậu ta muốn không biết cũng khó. Chờ đến hết tiết hai, cô lạnh lùng mở miệng “Này, người khác tôi mặc kệ, nhưng cậu ấy thì cậu không thể động đến.”“Hai người rất thân à?” Thích Mộ Dương liếc nhìn cô một Tình nheo mắt lại “Rất thân, lúc trước cùng lớp, sao vậy?”Thích Mộ Dương dừng lại một lát, đánh giá cô một lần nữa, nhìn một lát thì xác định cô không biết mối quan hệ giữa ba người họ, cũng không biết Thích Vị Thần có biết không. “Tôi không có hứng thú với cậu ấy, chỉ là muốn biết trong thẻ của cậu ấy có bao nhiêu tiền.” Thích Mộ Dương liếc xéo cô một cái. Chử Tình nhướng mày “Sao, muốn cướp à?”“Một tháng tôi có hai ngàn tệ, cần cướp của cậu ấy à?” Thích Mộ Dương khinh thường nói “Chỉ là tò mò thôi."Trải qua việc hồi chiều, Chử Tình cảm thấy Nhóc Gà Tây tuy hơi kiêu ngạo nhưng tuyệt đối không phải người có đạo đức không tốt… Ừ thì, thực ra cô cũng rất tò mò Thích Vị Thần có bao nhiêu Mộ Dương liếc mắt nhìn thấu tâm tư của cô, hừ’ một tiếng rồi đập bàn đứng dậy “Chờ đi, tôi bảo cậu ta đi siêu thị chiêu đãi, máy quẹt thẻ ở đó có thể trực tiếp hiện số dư tài Thích Vị Thần chiêu đãi, sao nghe có vẻ nói chuyện viển vông vậy nhỉ? Cũng không phải Thích Vị Thần keo kiệt, mà là hành vi mang tính giao tiếp xã hội cao như mời chiêu đãi người khác thường không liên quan đến Tình chờ Thích Mộ Dương thất bại quay về, kết quả nhìn thấy cậu ta đến chỗ Thích Vị Thần, cực kỳ kiêu ngạo nói mấy câu, sau đó vẫy tay gọi cô “Đi, chúng ta đi siêu thị!”Chử Tình “?”
* Lấy ý từ bài ca dao “Cải thìa”dùng để chỉ số phận tội nghiệp của đứa bé gái mồ côi mẹ không ai yêu thương. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Sao lại ăn khoai tây sợi, tôi cho cậu mượn tiền rồi mà, hết rồi à?” Chử Tình hỏi. Thích Mộ Dương nhìn thoáng qua Thích Vị Thần, khụ’ một tiếng ra vẻ bình tĩnh nói “Nướng BBQ không rẻ, Nhóc Mập lại ăn nhiều như vậy, ăn xong cũng không thừa bao nhiêu, hai ngày cuối tuần này lại mua một ít đồ dùng học tập, cho nên mới… " “Khoan đã!” Chử Tình ngắt lời cậu ta, nhướng mày hỏi “Mua cái gì cơ?” Tầm mắt của Thích Vị Thần dừng trên người cậu ta, sau lưng Thích Mộ Dương ra một tầng mồ hôi dày. Cậu ta khụ’ một tiếng, trấn định nói “Mua chút đồ dùng học tập, có vấn đề gì sao?” “Phụt, cậu nạp thẻ chơi game thì có, còn dám nói là đồ dùng học tập.” Chử Tình cười haha, hoàn toàn không cho cậu ta mặt mũi. Thích Vị Thần trầm ngâm nhìn chằm chằm cậu ta “Thật à?” “… Cậu ấy nói bậy, tôi mua đồ dùng học tập.” Thích Mộ Dương cố gắng bình tĩnh lại, kết quả Chử Tình cười càng ngày càng vui vẻ, cậu ta cực kỳ muốn che miệng cô lại diệt khẩu, nhưng nhìn thoáng qua vẻ mặt của Thích Vị Thần lại cảm thấy bản thân đừng nên tùy tiện ra tay. Nhỡ đâu bị giết ngược lại thì làm sao bây giờ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Đúng lúc cậu ta đứng ngồi không yên thì Nhóc Mập vừa mua bánh xong chuẩn bị về úp mì gói nhìn thấy họ, ánh mắt sáng lên đi đến chào hỏi “Mọi người đang ăn sao, úi chà, Chử gia vẫn ăn uống phong phú như vậy!” “Tạm được, cậu ăn cái này sao?” Chử Tình cười vui vẻ nhìn bánh trong tay cậu ta. Nhóc Mập cười hì hì “Đúng vậy, cũng đừng đau lòng tôi, Gian Thần ngay cả bánh cũng không có, ăn mỗi mì gói, còn chưa bằng tôi đâu.” “Vậy nên bình thường tiết kiệm chút, đừng ăn tiêu phung phí.” Chử Tình nghiêng đầu nhìn cậu ta, đưa thẻ của mình ra “Mua thêm chút gì đi, mang cho cả Gian Thần và Trần Tú nữa, ăn mỗi mì gói sao no được.” “Cảm ơn Chử gia, nhưng không cần đâu, bọn tôi ăn mì gói là được.” Nhóc Mập cười khì khì, từ khi biết cuộc sống của Chử Tình khó khăn đến mức nào, cậu ta cũng ngại lấy đồ của cô. Vốn dĩ nói đến đây là xong nhưng cậu ta không nhịn được lại thêm một câu “Nhưng mà Chử gia nói đúng, bọn tôi thật sự nên tiết kiệm, nếu biết phải ăn mì gói nhanh như vậy thì bọn tôi đã không đổ hết tiền vào game… A! Đại ca véo em làm gì?!” Cậu ta bị véo đột ngột, nhất thời không khống chế âm lượng giọng nói của mình, vừa hoảng sợ vừa vô tội nhìn về phía Thích Mộ Dương. Tiếng rống của Nhóc Mập đem sự chú ý của mọi người chuyển dời lên người Thích Mộ Dương một lần nữa. Tai Thích Mộ Dương đỏ ửng, cậu ta im lặng một lát rồi nói “Tôi không nạp hết vào game, vẫn để lại tiền ăn cơm, chỉ là để ít.” “… Cũng không ai nói gì cậu, giải thích làm gì?” Chử Tình khó hiểu hỏi. Thích Mộ Dương vô thức nhìn Thích Vị Thần, thấy cậu đang nhìn chằm chằm mình thì nhanh chóng dời mắt “Không có gì, chỉ là muốn nói thôi.” Nói xong nhìn Nhóc Mập, nghiến răng “Mày đi đi, còn không về kiểu gì mì gói cũng lạnh.” Nhóc Mập định nói cậu ta về ký túc mới úp mì, nhưng nhìn vẻ mặt của Thích Mộ Dương thì lập tức quay đầu chạy. Nhóc Mập vừa đi thì Thích Mộ Dương hắng một tiếng, cúi đầu ăn cơm. Chử Tình nhìn chằm chằm cậu ta một lát, chậc chậc hai tiếng rồi gắp một ít thịt bò trong đĩa của mình sang cho cậu ta, sau đó đi mua cho cậu ta thêm một cái đùi gà. Thích Mộ Dương đang do dự có nên trả lại cho cô không thì hai miếng cá hun khói xuất hiện trong khay. Đĩa cơm vốn chỉ có khoai tây sợi giờ có thịt, có cá, có cả gà, nhìn phong phú hơn của bất cứ ai. Thích Mộ Dương hít hít mũi, đột nhiên cảm thấy hơi nhớ hai người đang đi công tác. “Cảm ơn!” Đầu Thích Mộ Dương cúi thấp đến nỗi sắp vùi vào mâm, giọng nói cũng khá rầu rĩ. Tuy rằng mọi chuyện diễn ra trong mấy ngày nay nghe rất khó tin, nhưng khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm ADN thì cậu ta biết hai người kia chắc chắn là bố mẹ bản tuổi trẻ. Lúc trước cậu ta từng tưởng tượng, cảm thấy hai người di truyền hoàn toàn gen của bố hoặc mẹ. Nhưng cảm giác hai người mang lại cho cậu, sự quen thuộc cùng sự thân mật đến từ tinh thần này tuyệt đối không phải thứ khoa học kỹ thuật có thể giải thích. … Hay là nhận họ đi, cậu ta thật sự cảm thấy hơi nhớ bố mẹ, dù không có bản trưởng thành nhưng tạm chấp nhận bản tuổi trẻ cũng không tệ. Thích Mộ Dương suy nghĩ rất tập trung. Chử Tình thấy cậu ta lúc thì nhíu mày lúc lại trầm tư, giống như đang buồn rầu chuyện gì đó thì không khỏi cảm thấy tò mò, định hỏi thăm nhưng nghĩ đến gần đây cô cũng đã hỏi mấy lần, nếu cậu ta muốn nói đã nói rồi. Nghĩ vậy, Chử Tình không rối rắm nữa, cúi đầu tỉ mỉ nhặt ớt xanh trong khay cơm ra. Nhà ăn trường học được nhận thầu bên ngoài, hương vị khá ổn nhưng khổ nỗi làm món gì cũng cho ớt xanh, mà cô lại không thích ăn ớt xanh tí nào, vậy nên lần nào cũng phải nhặt ra. Lúc cô đang nhặt ớt bỏ ra ngoài thì Thích Vị Thần bên cạnh đột nhiên nói “Đừng kén ăn.” Chử Tình dừng lại, chưa kịp nói gì đã nhận ra cơ thể Thích Mộ Dương ngồi đối diện đã cứng lại, ngẩng đầu lên thì thấy Thích Mộ Dương cũng đang nhặt ớt xanh trong khoai tây sợi ra. Cô không xác định Thích Vị Thần vừa rồi đang nói ai, chớp chớp mắt nhìn về phía Thích Vị Thần “Cậu đang nói ai đó?” “Cả hai.” Thích Vị Thần nhàn nhạt nói. Thích Mộ Dương nghe vậy lập tức gắp ớt xanh đã nhặt ra vào đĩa cơm, ăn từng chút một như đang uống thuốc đắng. Chử Tình im lặng một lúc, cô thật sự không thích mấy món này. “Ăn nhiều rau dưa tốt cho sức khỏe." Thích Vị Thần chậm rãi nói. Vẻ mặt Chử Tình hơi khó xử “Nhưng tôi không thích ớt xanh, mùi rất lạ, giống như rỉ sắt vậy.” Thích Vị Thần im lặng, sau đó gắp cải thìa trong khay cơm của mình cho cô rồi gắp ớt xanh của cô về khay của mình “Ăn đi.” “… Cảm ơn.” Chử Tình không còn lời nào để nói, chỉ đành yên lặng cúi đầu ăn cơm. Thích Mộ Dương chứng kiến một màn này, nhìn về đám ớt xanh bản thân gắp lúc lâu nhưng không muốn cho vào miệng, lấy hết can đảm nói “Tôi, tôi cũng không thích ớt xanh, cậu đổi với tôi được không?” Chử Tình không ngờ Thích Mộ Dương sẽ đưa ra yêu cầu như vậy với Thích Vị Thần, sửng sốt một lúc rồi nhìn Thích Vị Thần. Cậu nâng mí mắt lên nhìn Thích Mộ Dương, từ từ nói “Không được.” Thích Mộ Dương “…” Vì sao! Chẳng lẽ bố quên con là đứa con trai thân yêu của bố rồi sao?! Sau khi bị từ chối thì cảm giác bi phẫn trong lòng cậu ta một lần nữa trào ra. Tiếc rằng cậu ta còn chưa buồn bã bao lâu thì phát hiện Thích Vị Thần đang nhìn mình chằm chằm, đành phải bình phục tâm trạng, tâm như tro tàn ăn sạch đĩa cơm. Bao gồm cả ớt xanh. Chút tưởng niệm của Thích Mộ Dương đối với bố mẹ cứ vậy bị ớt xanh phá hỏng. Sau khi ăn hết ớt xanh, hai mạch Nhâm Đốc* của cậu ta cũng như được khơi thông, đột nhiên thông suốt một việc ―― *Theo quan niệm của Y học cổ truyền Trung thì mạch Nhâm cùng với mạch Đốc tạo thành hai mạch chủ trọng trên cơ thể con người một mạch thâu tóm các kinh dương và một mạch thâu tóm các kinh âm. Theo Hoàng đế nội kinh sách thuốc của Hoàng đế thì “Nhâm đốc thông thì bách mạch tất thông từ đó có khả năng cải thiện thể chất, cường gân kiện cốt, xúc tiến tuần hoàn”, ở đây có thể hiểu là sau khi khơi thông hai mạch Nhâm Đốc thì máu của TMD đã lên não, suy nghĩ đã được liền mạch, thông suốt Nếu giờ cậu ta nhận bố mẹ thì đồng nghĩa với việc hơn một năm tiếp theo đều phải dùng thân phận con trai đối diện với họ, không những đi học bị nhìn chằm chằm, ngay cả ăn cơm cũng không được tự do bỏ ớt xanh đi. … Cho nên, đầu óc cậu ta có vấn đề mới nhận họ, kiên quyết không nhận! Chỉ cần không thừa nhận thì họ sẽ chỉ là bạn học, bố mẹ phiên bản tuổi trẻ không có tư cách quản cậu ta! Quyết định xong, cậu ta bắt đầu xây dựng phòng tuyến tâm lý cho mình, cố gắng quên chuyện xét nghiệm ADN, cũng cố gắng quên những lời Thích Vị Thần nói với mình. Không biết có phải cậu ta giỏi lừa mình dối người hay không mà sau khi xây dựng phòng tuyến tâm lý xong, vào tiết học tiếp theo cậu ta đã có thể cư xử với Chử Tình tự nhiên như trước kia. “Tâm trạng của cậu có vẻ tốt hơn nhiều." Chử Tình bình luận. Thích Mộ Dương xì một tiếng “Tâm trạng của tôi vẫn luôn tốt.” … Lúc trước không biết ai như cái núi lửa, hơi tí là phun dung nham? Chử Tình cười tủm tỉm, không vạch trần cậu ta “Tâm trạng tốt là được rồi." Nói xong cô đưa tay vào túi lấy một chiếc kẹo cao su đưa cho cậu ta. Thích Mộ Dương rũ mắt nhìn kẹo cao su trong tay cô, dừng tầm mắt ở đó một lát rồi lại nhìn mặt cô. Lúc ánh mắt hai người chạm nhau, Chử Tình chớp chớp mắt với cậu ta. “… Không chín chắn chút nào!" Thích Mộ Dương hơi bất mãn, tức giận, nhưng tức giận xong đột nhiên nghĩ đến, năm 2042 mẹ đã bốn mươi mốt tuổi nhưng cũng không chín chắn là bao, càng đừng nói đến năm mười tám tuổi. Thích Mộ Dương thở dài, ngẩng đầu nhìn lên, không cẩn thận nhìn vào chiếc gương để ở bàn trên, bất ngờ đối diện với đôi mắt của Thích Vị Thần. Thích Mộ Dương “…” Đáng sợ hơn cả phim kinh dị. Bởi vì sợ hãi, hai tiết tiếp theo cậu ta khá ngoan ngoãn, dù đầu óc trống rỗng nhưng vẫn tỏ vẻ nghiêm túc nghe giảng. Chử Tình liên tục cảm thấy đầu óc cậu ta có vấn đề. Đến lúc nghỉ giữa giờ, Chử Tình rủ cậu ta đi siêu thị mua kem, Thích Mộ Dương chịu đựng suốt hai tiết nằm liệt trên bàn, sống chết cũng không chịu động đậy “Tôi không đi, tôi muốn ngủ một lát.” “Được, cậu muốn ăn không? Tôi mua cho cậu một cái.” Chử Tình hỏi. Thích Mộ Dương do dự một lát “Ăn.” “OK.” Chử Tình lập tức đi ra ngoài. Thích Mộ Dương thở dài, bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc gục xuống bàn, chưa kịp ngủ thì đã cảm thấy trên đỉnh đầu có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm. Cậu ta im lặng ngẩng đầu, lúc đối diện với Thích Vị Thần, cậu ta bị dọa sợ nhưng giờ đã không có phản ứng quá khích. “… Cậu có việc sao?” Thích Mộ Dương nghĩ đến kế hoạch của mình, lấy hết can đảm hỏi. Thích Vị Thần không trả lời câu hỏi của cậu ta mà hỏi lại “Có kết quả xét nghiệm chưa?” “Đã nói là không có rồi, cậu hỏi cái gì mà hỏi!” Dưới tiền đề bản thân đã biết kết quả, Thích Mộ Dương cảm thấy làm bộ không kiên nhẫn thật sự rất khảo nghiệm kỹ thuật diễn xuất. Thích Vị Thần nhướng mắt đối diện với cậu ta, ánh mắt lạnh nhạt như có sức mạnh nhìn thấu lòng người. Yết hầu của Thích Mộ Dương giật giật, dù liên tục thôi miên bản thân là đừng sợ thì đồng tử vẫn chấn động. Lúc cậu ta sắp không kiên trì nổi nữa định chạy trốn thì Nhóc Mập chạy vào “Đại ca, bên ngoài có một nam sinh lớp 11 đang tỏ tình, đại ca muốn đi xem không?” “Ngày nào chả có người tỏ tình, một đám ngu dốt thích yêu sớm, có gì hay mà xem?” Có Nhóc Mập làm chỗ trút, Thích Mộ Dương cuối cùng có thể tức giận “Cả ngày mày không làm gì, lúc nghiên cứu yêu sớm, lúc chú ý yêu thầm, có gì hay sao?!” Nhóc Mập bị mắng một trận nhưng không tức giận, chỉ là vô tội nhìn cậu ta “Nhưng đối tượng cậu ta tỏ tình là Chử gia.” Thích Mộ Dương sửng sốt “Ai?” “Chử, gia.” Nhóc Mập gằn từng chữ, còn chưa dứt lời thì Thích Vị Thần đã chạy ra ngoài trước. Thích Mộ Dương “…” Cmn mày, dám tơ tưởng mẹ ông, ông đây giết chết mày!
cùng người yêu cũ xuyên đến 23 năm sau